Gửi em, nữ bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch

Diendandoanhnghiep.vn Đêm thu nằm thao thức, nghe tiếng mưa thì thầm rơi đều bên khung cửa, có hạt mưa nào rơi xiên nghiêng nghiêng rồi vỡ òa trên mặt lá, tung lên tán cây rồi tan ra thành dòng chảy ngược ào ạt vào lòng.

Lật lên trong thẳm sâu bao nhiêu suy nghĩ, trở trăn, hoài niệm… lại gợi nhớ về mùa thu bình an vui vẻ của ngày xưa năm cũ.

Miên man về cuộc đời, số phận của con người, mới thấy trong cuộc đời, phận người sao có lúc mong manh yếu ớt? Trước thảm họa, dịch bệnh thiên tai, sao giống hệt như hạt mưa rơi mỏng manh rơi trong đêm mùa thu.  

ff

Cán bộ, y bác sĩ đang căng mình chống dịch COVID-19.

Bên ngoài kia bệnh dịch COVID-19 vẫn hoành hành, phá đi sự bình yên tươi đẹp của mùa thu, bao gia đình mất đi người thân, bao đứa trẻ mồ côi, đón trung thu với ánh trăng vàng buồn bã trong khu cách ly.

Bao nhiêu y, bác sĩ, cán bộ y tế vẫn trắng đêm với giành giật với tử thần đem về sự sống cho người bệnh.

Bao nhiêu người vẫn thức với mưa thu, nơi các đầu điểm chốt. Các chiến sĩ quân đội vẫn dầm mưa nơi căn lều dã chiến, âm thầm nuốt giọt buồn trôi cùng giọt mưa thu...

Phương pháp chống dịch có thể thay đổi, quan niệm về bệnh dịch có thể thay đổi nhưng sự cống hiến, nỗ lực của các "chiến sĩ áo trắng", của lực lượng tham gia chống dịch ấy rất cần được ghi nhận, ghi nhớ, tri ân và vinh danh.

Sợ lắm những lời nói vô cảm, vô ơn làm lạnh lòng người, còn hơn giọt mưa lạnh nhất của đêm thu.

Bao đêm rồi em chưa về nhà? Ơi em nữ bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch, bàn tay em nhợt nhạt nhăn nheo, vì lúc nào cũng đóng kín trong lớp găng tay bảo hộ. Mái tóc em xanh mượt ngày nào phải cắt gọn đi như đàn ông để bớt thời gian tắm gội.

Còn đâu vòng eo thon, còn đâu bắp chân trắng, khi cả ngày lẫn đêm em phải bó mình trong bộ đồ bảo hộ, gò bó, nóng bức, lùng thùng.

Chỉ có ì ì, tít tít đơn điệu của máy móc ghi nhận các chỉ số sinh tồn của người bệnh ở bên em...

Em cũng có gia đình, có người đàn ông thương yêu của em, có con nhỏ cần chăm sóc, vỗ về, có bố mẹ luôn yêu thương em vô điều kiện.

tt

Bao đêm rồi, các cán bộ, y bác sĩ chưa được về nhà? Họ ở lại bệnh viện, khu cách ly để từng giờ, từng phút giành giật cuộc sống cho người bệnh.

Thân người con gái đâu có khác hạt mưa. Để thành mưa phải chịu qua nắng thiêu da đốt thịt, bốc hơi lên thành mây, lang thang lãng du khắp nẻo đường trời. Rồi có ngày cùng nhau tụ lại, chịu đựng lạnh giá kết tinh rồi rơi xuống, đâm xuyên qua thinh không vỡ tan ra. Rồi lại hòa mình vào dòng nước chảy ra suối, ra sông, ra biển.

Vòng luân chuyển của hạt mưa cũng giống như vòng luân hồi của kiếp con người, thành một vòng tròn tuần hoàn không ngừng nghỉ.

Đàn ông chống dịch vất vả thì phụ nữ họ còn vất vả hơn. Gia đình thiếu đi bàn tay chăm lo của người vợ, người mẹ, bao người thân yêu em chỉ biết trải lòng mình bằng tin nhắn, bằng những cuộc gọi tranh thủ lúc nghỉ ngơi.

“Thân em như hạt mưa sa.

Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày”

Em, người con gái "chiến sĩ áo trắng" ấy như hạt mưa rơi vào bệnh viện, em thành người tuyến đầu chiến đấu với dịch bệnh, đối diện đủ mọi nguy cơ, lây nhiễm từ người bệnh, và thân thể em luôn thấm đẫm mồ hôi của sự nhọc nhằn.

Tiếng mưa rơi lắc rắc thưa dần rồi tạnh hẳn, trả về cho đêm sự trong mát và yên tĩnh của tiết đầu thu, có chút gì đó se se, hanh hao, lành lạnh. Mưa tạnh rồi mà trong lòng vẫn thánh thót rơi đều bao giọt xót xa với câu hỏi: Bao đêm rồi em chưa được về nhà?

Mưa ngưng rồi giọt ngắn giọt dài mà sao tiếng mưa rơi như còn vương lòng ai, trời đêm yên say ngủ, tiếng tán lá khua xào xạc nghe như tiếng thì thầm.  

Em cũng vừa choàng tỉnh sau một giấc ngủ ngắn ngủi tranh thủ giữa đêm trường, thời gian nghỉ của em ít quá, em chẳng thể cho phép mình nghỉ ngơi để thần chết thừa cơ cướp đi sự sống của bệnh nhân.

Vì giấc ngủ quá ngắn, chập chờn nên em chẳng thể thấy được thoang thoảng đưa về theo gió hương hoa sữa đầu mùa. Quanh em chỉ mùi thuốc sát trùng, khử khuẩn.

Hoa sữa và mùa thu đến bên em họa chăng chỉ còn qua câu hát: “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm"...

Bao đêm rồi em chưa được về nhà? Hoa sữa đầu mùa vẫn thơm, mưa đêm thu vẫn mát dịu, nhưng lúc này "chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ, đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương"...

Mùa thu nào em đạp xe trên phố, bất chợt gặp nơi cuối phố bừng lên mùi thơm hoa sữa.

Mùi thơm lạ mà quen, nồng nồng, âm ấm phủ nhẹ ướp thơm không gian con phố nhỏ. Ánh đèn vàng rọi lên tán cây xanh đen. Trong sáng lên mặt em cười, đôi má hồng, hàm răng trắng bóng, bàn tay ấm áp, thon mềm... Thế mà bàn tay ấy giờ đây có lúc phải chuyển đi thân xác của những người vừa lìa xa cõi đời.

Sẽ vẫn còn nữa, vẫn còn những mùa thu, cơn mưa đêm cùng ngọt ngào hoa sữa. Rồi dịch bệnh COVID-19 sẽ qua, em sẽ lại được về nhà.

Với tất cả yêu thương gửi đến em lòng tri ân sâu sắc…

Từ khóa
Đánh giá của bạn:

Mời các bạn tham gia vào group Diễn đàn Doanh nghiệp để thảo luận và cập nhật tin tức.

Bạn đang đọc bài viết Gửi em, nữ bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch tại chuyên mục Thời sự của Tạp chí Diễn đàn doanh nghiệp. Liên hệ cung cấp thông tin và gửi tin bài cộng tác: email toasoan@dddn.com.vn, hotline: 0985698786,
Bình luận
Bạn còn /500 ký tự
Xếp theo: Thời gian | Số người thích
SELECT id,type,category_id,title,description,alias,image,related_layout,publish_day FROM cms_post WHERE `status` = 1 AND publish_day <= 1713241874 AND in_feed = 1 AND top_home <> 1 AND status = 1 AND publish_day <= 1713241874 ORDER BY publish_day DESC, id DESC LIMIT 0,11
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10