Thành phố thông minh bằng… đi bộ!
Thành phố Hà Nội cấm phương tiện cá nhân (xe hợp đồng dưới 9 chỗ, kể cả Grab, Uber) bằng cách tăng giá gửi xe lên mức… cắt cổ, mục đích là giảm ùn tắc giao thông. Đương nhiên, khi không có nhiều xe đổ vào nội đô giao thông sẽ thông thoáng hơn nhưng đằng sau đó là cả tá vấn đề liên quan sẽ nảy sinh.
Hà Nội cấm phương tiện cá nhân (xe hợp đồng dưới 9 chỗ, kể cả Grab, Uber) tại 13 tuyến phố vào giờ cao điểm.
Hà Nội chưa thể và không thể là thành phố tự cung tự cấp, có nghĩa là mối liên hệ kinh tế vẫn phải diễn ra hàng phút hàng giây giữa nội đô và ngoại ô. Người dân sẽ đi lại bằng gì? Đội ngũ mưu sinh bằng Grab, Uber, xe hợp đồng bị hạn chế bớt không gian kiếm cơm?
Có thể bạn quan tâm |
Các thành phố ở Nhật Bản, Hàn Quốc người ta đi bộ là bởi họ có hệ thống hạ tầng kỹ thuật đầy đủ, người dân đi làm, đi chợ, vui chơi giải trí trong phạm vi hẹp, tất cả được tích hợp trong một không gian vừa phải để có thể vừa đi vừa ăn mì lon, nghe điện thoại, giao dịch công việc trên đường đến công sở.
Những thành phố đi bộ là những nơi đã trải qua “văn minh xe hơi”, người dân không còn cảm thấy đi ô tô là một niềm kiêu hãnh và hơn thế là họ có hệ thống phương tiện giao thông công cộng đáp ứng mọi nhu cầu đi lại. Nói cách khác sử dụng phương tiện công cộng trở thành một thói quen hàng ngày. Hà Nội vẫn chưa thể đáp ứng cho một thói quen đi bộ.
Ngăn sông cấm chợ luôn ảnh hưởng trực tiếp đến phát triển kinh tế, đó là bài toán cần tính lại trước khi nghĩ đến việc giải quyết tắc nghẽn giao thông. Thành phố thông minh trước hết phải tiện nghi, nơi người dân có thể tự do đi lại bằng bằng nhiều phương tiện ưng ý nhất.
Với tình trạng ùn ứ giao thông tại Hà Nội, cách làm tốt nhất hiện tại là cấm phương tiện cá nhân, nhưng đó không phải là thượng sách trong quản lý. Vì nói gì thì nói dù tắc nghẽn mà người dân có đường kiếm sống hơn là thông thoáng mà khó nhằn trong công cuộc cơm áo gạo tiền.
Muốn giải quyết vấn nạn tắc nghẽn giao thông, xây dựng thành phố thông minh phải làm sao để người dân tự động buông bỏ phương tiện cá nhân. Muốn được vậy phải xây dựng hệ thống giao thông công cộng thực sự hiện đại, kết nối nội đô – ngoại ô và các tỉnh lân cận.
Tiếp đến là quy hoạch, nơi nào dành cho công sở, nơi nào cho hoạt động kinh doanh, nơi nào làm khu dân cư, chỗ nào vui chơi giải trí phải được minh định rõ ràng. Ở Hà Nội hiện tại nơi nào cũng thấy hoạt động kinh doanh, chỗ nào cũng có chung cư cao tầng, công sở rải rác khắp thành phố.
Hai “điểm tắc” lớn nhất là bài toán tầm nhìn quy hoạch và nguồn vốn đầu tư, sau đó mới tính đến chuyện xây dựng thành phố thông minh. Vì nếu thông minh mà người dân không thể sử dụng cũng bằng thừa.