CẢM XÚC XUÂN: Cảm ơn những người hữu duyên gặp trong ngày Tết

TRẦN NGỌC THANH (Địa chỉ: D44 Nhà phố Rio Vista, Dương Đình Hội, P.Phước Long B, Q.9, TP.HCM) 27/01/2021 05:00

Mỗi lần đối diện khó khăn, cử chỉ lời nói của người đàn ông xa lạ đã gặp trong ngày tết năm đó như nhắc tôi sống trọn vẹn mỗi ngày, thấy cuộc đời nhẹ nhàng hơn.

Tết là dịp gặp mặt người thân, sum vầy đoàn viên, tổng kết và suy ngẫm, hy vọng về những gì tốt lành nhất trong mùa xuân mới. Nhưng tết năm đó với tôi lại là những ngày nằm viện, xa gia đình, cảm thấy bế tắc và thất vọng.

Tôi bị bệnh nặng phải chuyển từ Quảng Ngãi vào Sài Gòn trong những ngày cận tết cổ truyền, nằm trên gường bệnh trong ngày cuối năm, tâm trạng bị buồn chán. Hàng loạt câu hỏi xuất hiện, sao mình gặp chuyện chẳng lành trong ngày cận tết? Nỗi buồn cũng tăng lên. Nghiệt ngã thay, là người làm trong ngành y thường khuyên bệnh nhân lạc quan còn mình thì khủng hoảng tinh thần.

Chiều ngày mùng một tết, một mình đứng trong khuôn viên bệnh viện, một người đàn ông tới trò chuyện với tôi. Cả hai cũng ngồi xuống ghế đá, hỏi thăm tôi biết anh tên Minh quê Bạc Liêu. Thấy tôi tiều tụy, buồn rầu, anh hỏi thăm và biết chuyện rồi khuyên tôi “Giữ sức khỏe để mau khỏi bệnh” Tôi nghe anh kể về ước mơ hồn nhiên thời thơ ấu, lúc trở thành một thanh niên có những hoài bảo lớn, chia sẻ cách vượt qua áp lực và nuôi dạy con cái, nụ cười với vẻ rạng ngời trên khuôn mặt, tôi thầm nghĩ chắc người này thương hại mình thôi.

Gần kết thúc cuộc trò chuyện, anh nói với tôi rằng bác sĩ đã cho anh về nhà uống thuốc nam (ngầm hiểu là bệnh viện trả về chờ ngày…). Tôi liền hỏi “bị bệnh gì vậy”, anh nói với giọng rất bình thản “ung thư giai đoạn cuối”. Tôi kinh ngạc nhưng thấy nét mặt anh vẫn điềm nhiên.

Ý nguyện cuối của anh là tranh thủ những ngày còn lại dạy chữ cho mấy đứa nhỏ ở quê không đi học, bị bỏ rơi. Ngay lúc đó tôi thức tỉnh, hổ thẹn, thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường. Mình còn trẻ, thời gian còn nhiều, có nghề nghiệp, chỉ gặp sự cố mất tiền, bệnh thì chưa đến nỗi mà đã mất niềm tin trong cuộc sống, buông xuôi tất cả. Với anh ấy bị “án tử” treo lơ lửng, ngồi cả buổi chưa bao giờ nghe anh nói về cái chết hay than vãn bệnh hoạn gì hết, tranh thủ mỗi ngày còn lại trong cuộc đời để thực hiện ý nguyện và làm những việc rất ý nghĩa, còn khuyên mình giữ sức khỏe và chia sẻ cách vượt qua khó khăn.

Tôi đã nhận ra, mọi sự đau khổ đều từ suy nghĩ mà ra, giá trị cuộc sống không ở tuổi thọ hay sự giàu có mà ở ngay cách sống. Tùy cách ứng xử với tình huống xảy ra, diễn biến sau đó sẽ cho kết quả. Nỗi đau nào, biến cố trong đời dù lớn đến mấy rồi cũng sẽ qua. Hà cớ gì để chuyện buồn ám ảnh, làm mọi chuyện rối tung, khổ mình khổ người, nhất là trong những ngày tết. Quá khứ đã qua, tương lai chưa tới. Giờ chỉ có hiện tại, phải sống cho tất cả những gì trải qua thật nhẹ nhàng, sống trọn vẹn mỗi ngày, tạo tâm lý thỏa mái, làm tốt công việc hiện tại là hết bệnh. Tôi bắt đầu tập thể dục buổi sáng, đi dạo bộ chiều tối, thấy khỏe lên hẳn.

Ra viện, về quê tôi mượn chỗ này đắp qua chỗ kia để trả nợ và trang trải cuộc sống gia đình. Tôi làm y tá, khám chữa bệnh tại nhà, hỗ trợ chích thuốc hoàn toàn miễn phí cho những ai bị bệnh có sẵn thuốc theo toa bác sĩ vì ở xa, nghèo khó. Tiếp xúc người bệnh tôi cố gắng tạo cho họ giữ được niềm tin, lạc quan.

Ở quê tôi thời đó, chăn nuôi rất phổ biến. Đàn trâu, bò, heo là cả một tài sản lớn của nhiều gia đình bị mất trắng do dịch bệnh, lâm vào cảnh nợ nần. Tôi tự nghiên cứu, tìm tòi, sẵn có kiến thức ngành y nên cũng dễ làm thêm nghề thú y.

Công việc ngày càng thuận lợi, thành quả ngoài mong đợi. Tôi đã chích thuốc cứu sống nhiều đàn gia xúc, gia cầm bị dịch bệnh, người nuôi rất vui mừng. Nơi nào tôi đến, nhận thấy cứu sống con vật mới chích thuốc lấy tiền, không cứu được thì từ chối chích thuốc để người nuôi đỡ tốn kém. Những người nghèo khó, tôi có thể không lấy tiền. Ngày càng nhiều người tìm đến, có người ở cách xa cả trăm cây số.

Mỗi lần đối diện khó khăn, cử chỉ lời nói của người đàn ông xa lạ đã gặp trong ngày tết năm đó như nhắc tôi sống trọn vẹn mỗi ngày, thấy cuộc đời nhẹ nhàng. Rồi thành công sẽ đến khi mình chăm chỉ, cần mẫn, nghiêm túc. Nghe có vẻ bình thường nhưng lại ẩn chứa chân lý cuộc sống.

Rất vui khi đồng tiền mình làm ra vừa tạo giá trị cho xã hội, cứu sống không biết bao con vật, giữ lại tài sản cho nhiều gia đình. Giờ các con tôi đã trưởng thành, học ra trường, nghề nghiệp ổn định. Tết nay tôi tròn 70 tuổi. Cảm ơn anh, người hữu duyên gặp trong ngày tết năm đó với cử chỉ lời nói giúp tôi thức tỉnh.

Tạp chí Diễn đàn Doanh nghiệp mở diễn đàn “CẢM XÚC XUÂN” nhằm ôn cố tri tân về mùa xuân; về thiên nhiên, con người, xã hội, và các vấn đề nóng bỏng của đất nước, địa phương bằng tinh thần hân hoan để tiễn biệt năm cũ, chào đón năm mới 2021.

Bài vở xin gửi về email: camxucxuan@dddn.com.vn.

Tác giả để lại địa chỉ và số điện thoại để chúng tôi tiện liên hệ.

Trân trọng cảm ơn.

Có thể bạn quan tâm

  • “Cảm xúc xuân” cùng Diễn đàn Doanh nghiệp

    02:00, 18/01/2021

TRẦN NGỌC THANH (Địa chỉ: D44 Nhà phố Rio Vista, Dương Đình Hội, P.Phước Long B, Q.9, TP.HCM)