GÓC NHÌN ĐA CHIỀU SỐ 25: Chuyện nực cười nơi tỉnh lẻ
Dân trí ngày càng cao nhưng một bộ phận quan trí nghèo nàn đến mức một chân lý đơn giản nhất cũng không thể ngộ ra?
Một lần nữa phải ngã mũ thán phục sức mạnh của cộng đồng mạng - nếu như không có sức mạnh đó thì một ngàn triệu đồng của nhân dân Sóc Trăng bị tiêu xài một cách nhạt như nước ốc!
Nói nhạt là bởi, người ta nảy ra ý định lắp camera giám sát an ninh cho tư gia các vị quan chủ chốt tỉnh này. Hãy xem đặc ân mà họ được đài thọ, phòng riêng, xe riêng, tất tần tật mọi phương tiện đều được trang bị đề huề.
Nhẽ ra, đặc ân đó là để họ toàn tâm tận lực phục vụ nhân dân, phụng sự xã hội…nhưng cả Ban Thường vụ tỉnh này vô tình hoặc cố ý không muốn nghĩ như thế.
Họ muốn biệt lập, cách ly khỏi nhân dân, họ sợ bóng sợ gió - sợ khủng bố!? Vâng, cái họ muốn là ngồi run rẩy trong những pháo đài bê tông cốt thép chăng?
Nếu họ được dân yêu thì không ai có thể động vào cọng tóc sợi lông. Làm sao để dân yêu? Dễ thôi mà!: gần dân, thương dân, lo cho dân, biết đau khổ dằn vặt trước nghịch cảnh trong dân.
Xưa nay chỉ nghe nói khu dân cư mất an ninh, người dân bị đe dọa…chứ chưa hề nghe thấy quan mất an toàn, và dân ta cũng thảo lắm - chưa khi nào để cán bộ đói rét, thiếu thốn.
Thưa các vị, lấy tiền thuế lắp camera tại nhà riêng của mình là một loại tư duy lãnh chúa, đặc quyền đặc lợi, coi sức dân như cỏ rác.
Và lại là rút kinh nghiệm? Vụ án Trịnh Sướng vẫn chưa tỏ tường, Trưởng ban Dân vận làm đám cưới linh đình mấy ngày mấy đêm cũng xuề xòa cho qua…không biết còn chuyện gì sắp vỡ ra?
Vụ án nâng điểm thi - phá hoại giáo dục ở tỉnh nghèo Hà Giang vừa đặt dấu chấm hết một cách đầy chưng hửng. Không phải ngài Triệu Bí thư, cũng không phải mấy vị quan ngành giáo dục - tất cả không phải là chi tiết đắt giá.
Mà là “quan bà” đã bật đèn xanh cho người thân “gắp điểm bỏ tay mình”. Vậy là dư luận đã hiểu được phần nào lý do ông Triệu Tài Vinh (nguyên Bí thư Hà Giang) từng “cảm thấy buồn” và oan ức lắm thay.
Ông Vinh đã vượt qua búa rìu dư luận một cách ngoạn mục - vợ ông làm lãnh đạo ngành nông nghiệp địa phương nhưng quyền lực lớn đến mức có thể “cho phép” người khác thò bàn tay bẩn thỉu vào bài thi.
Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy Hà Giang cho biết, vợ ông Vinh bị yêu cầu rút kinh nghiệm do đã để “em chồng tác động cho con được nâng điểm thi”. Đồng thời kiểm điểm sâu sắc, nghiêm túc rút kinh nghiệm tại Chi bộ và Đảng ủy Sở NN&PTNT.
Mấy tính từ đầy nghiêm túc như “rút kinh nghiệm”, “kiểm điểm sâu sắc”…không có cái nào nằm trong vùng ảnh hưởng của các hình thức xử lý kỷ luật cán bộ, công chức (khiển trách, cảnh cáo, cắt chức, buộc thôi việc).
Vậy có nghĩa là gì? Là vợ ngài nguyên Bí thư tỉnh ủy Triệu Tài Vinh đã miễn nhiễm với luật pháp, còn ông Triệu thì đã lên đường trở về Trung ương đảm nhiệm chức vụ mới.
Hoạt cảnh cuối của vụ án này là lúc các mối quan hệ chồng chéo dần lộ diện, như một vỡ kịch đánh đố người xem, rồi tất cả vỡ vạc ra rằng cũng là “người nhà” với nhau cả!
Thật may cho ông Vinh, nếu như bà vợ ông còn tận dụng quyền lực của chồng mình để làm những việc tày trời hơn thì có lẽ nỗi oan của ông không giấy mực nào biên hết.
Và cũng thật khó hiểu vì sao, lãnh đạo cao nhất một tỉnh, cái gì cũng biết, biết đến tường tận từng bài thi, điểm số ra sao, nhưng chuyện trong nhà mình thì không biết và cũng không màng để ý...quyền lực trong tay mình do ai sử dụng!
Kiểm soát quyền lực là đây chứ đâu xa xôi!