Khi bình an là điều quý giá nhất trong đời
Trong cái thế vỡ trận do vi rút gây ra này, dường như tự nhiên đang ép con người phải trở về, học lại bài học về giá trị cơ bản nhất: sự tự do, bình an và hạnh phúc.
Bạn nghĩ đi, mình lao đi bấy lâu nay, làm lụng cuống cuồng, đạp đứa này đâm kẻ kia, ủ mưu này kế nọ để quánh nhau, để giành giật, để chiến thắng, giàu sang, tăm tiếng,... Rồi sao nữa? Tất cả những thứ đó vi rút nó không quan tâm. Giờ, ai ra sao kệ. May thì nó tránh. Xui thì nó quất. Khoẻ thì nó chừa. Yếu thì nó quật. Con người, với sự cao ngạo ngàn đời là mình đang bá chủ thế giới, rằng mình ghê gớm khôn lường, trí não phát triển nhất giữa muôn loài, tự nhiên đơ ra, sợ hãi, bất lực.
Rồi ai có thể mang tiền tài, vật chất, tiếng tăm ra dụ dỗ nó, hối lộ nó, làm deal với nó? Và lần đầu tiên trong đời, mọi ngôi thứ về sự ưu tiên, về sự quý giá, về sự thiết yếu nó nhảy chồm chồm đổi ngôi xoắn hạng. Tất cả những gì ta ngày đêm khao khát và không từ bất cứ thứ gì để chạm vào, bỗng trở nên vô nghĩa. Giờ, ta chỉ muốn được an toàn, bình yên, được tự do tận hưởng những thứ hạnh phúc vụn vặt mà ta đã từng take for granted - xem như thứ mặc định đời phải biếu cho ta. À thì ra, con người học được, vỡ ra, tỉnh ngộ trong nghiệt ngã, đớn đau, khi bị tước đi tất cả những thứ tưởng như hết sức thường tình.
Mọi người nhắn tin chúc nhau bình an. Mọi người gọi nhau dặn giữ cho an toàn, giữ sức khoẻ, và tinh thần để vượt qua đại dịch. Giờ, chỉ vậy thôi đã là trân quý. Giờ, bàn nhau cách chìa một cánh tay, cho đi bịch gạo, bó hành. À vậy đó! Cuộc sống thực chất đâu có gì quá lớn lao, ghê gớm. Chỉ là những điều bình thường vĩ đại mà ta đã vội quên trong cơn sốt lao về khái niệm thành công mà xã hội đã đóng khung và nhồi nhét vào ta. Giờ, thành công là an toàn, là an nhiên khi bị nhốt ở trong nhà, là giữ cho tinh thần tích cực mặc kệ mọi bão giông. Giờ, thành công là đối diện được với bản thân, với gia đình, với những điều ta từng né tránh. Giờ, thành công là bước ra được khỏi tâm dịch, ngồi lề đường uống ly cà phê nóng.
Tất cả, chỉ là hạnh phúc bình thường vụn vặt mà loài người lướt qua mỗi ngày không một chút biết ơn. Sự nghiệt ngã đã reset- tái lập lại trật tự ưu tiên, tước đi những mặc định đã lập trình, dạy con người phải trở về căn nguyên, trở về với chính mình, học biết ơn lại từ đầu, học yêu thương lại từ đầu, học cách kết nối và sống chung với nhau lại từ đầu. Mất đi, mới hiểu sự quý giá. Không còn, mới biết ảnh hưởng lớn lao của những vụn vặt đời thường. Rồi loài người có hiểu ra và có thay đổi hay chưa?
Mọi thứ rồi sẽ qua đi. Nhưng quan trọng là điều gì còn ở lại. Sẽ có người học được bài học quý, và reset hoàn toàn mọi ưu tiên, tìm lại niềm vui và hạnh phúc giản đơn. Hầu hết sẽ quên đi, vì chúng ta là loài dễ quên, và cứ thế lại lao vào những vòng quay mới. Cho đến khi sự nghiệt ngã nào đó khác lại rơi đùng xuống đời, và ta lại trách mình sao ta cứ hay quên….
Hay là, nhân lúc này ta dành cho bản thân ít thời gian phản tư, hít thở sâu, nghĩ về điều quý giá thật sự trong đời? Viết ra, nghĩ về nó mỗi ngày, lập kế hoạch để bảo vệ nó, rèn luyện bản thân để nó trở thành thói quen, thành một phần trong cuộc sống của ta. Có khi, ta sẽ tìm thấy thành công, tìm thấy tự do, bình an, hạnh phúc trong chính những bão giông. Có khi, đây là cơ hội có một không hai để ta thong dong, an nhiên, bình an suốt cả cuộc đời tiếp nối. Có khi, khởi đầu là khi ta dừng lại. Có khi, không tìm sẽ có cơ hội thấy. Có khi, tất cả đều đang ở đó. Có khi, ta vội vã những ngày xưa nên chưa nhận ra mình đã có đấy thôi. Có khi, chậm lại mới thật là nhanh. Có khi, đời thực là hiện tại, quá khứ giấc mơ hoang, và tương lai nảy mầm từ những hạt giống ta gieo hôm nay trong tâm bão. Nếu bình an là điều quý giá nhất mà ta nhận ra hôm nay, có khi đó chính là điều quý giá nhất mà ta nên nâng niu gìn giữ suốt cuộc đời. Có khi, hiểu ra là khởi đầu của một hành trình. Giờ, lựa chọn tiếp tục là ở bạn.
Ai đã mong, sẽ mong bình an trong cuộc sống? Ai rồi chỉ mong hạnh phúc, bình an suốt cả cuộc đời?