GÓC NHÌN ĐA CHIỀU SỐ 19
Trong "Tam quốc chí", Gia Cát Lượng...mắng chết Tư đồ Vương Lãng, nhưng "đẳng cấp thóa mạ" vẫn chưa bằng một người phụ nữ ở Hà Nội!
“Thách thức”, “ngạo mạn”, “xúc phạm”, “thiếu văn hóa”, “vu oan giá họa”, “cay độc”, “gây rối trật tự”, “hành xử du côn”…tôi không tưởng tượng nổi đó là hành động của một người phụ nữ được cho là đang công tác trong một cơ quan rất cần “nêu cao giá trị hình ảnh, tác phong” tại thủ đô Hà Nội!
Người phụ nữ ấy đã làm cho tất cả những ai xem đoạn clip tại sân bay Tân Sơn Nhất phải thốt lên “Trời đất! Có kiểu người phụ nữ hung dữ và độc địa thế này sao?”.
Chị “phản ứng quá nhanh” mà không cần bất cứ điều kiện tác động nào đủ để thổi phồng lá gan của chị. Điều đó làm mọi người băn khoăn, phải chăng đó là bản chất, là đặc tính cố hữu?
Thưa chị! Mong chị đừng nói lời xin lỗi sau khi đã rút 200 nghìn đồng để ủi bay tất cả những gì thuộc về sự tử tế, và đừng tỏ vẻ ăn năn hối cãi, bởi những gì chị vừa gây ra làm tổn thương cả cộng đồng. Không ai nghĩ với một xuất thân như chị lại có vấn đề về nào đấy về nhận thức!
Nam giới nhìn chị bằng con mắt e ngại, phụ nữ có học thấy ớn lạnh, còn đồng nghiệp, cấp trên và những người đã đào tạo nên chị…họ không thể ngẩng mặt! Những người trong cuộc, họ đứng yên cho chị “độc diễn, độc thoại” vì họ nhận thức mình đang đúng, “nạn nhân” bất đắc dĩ chính là con gái chị!
Một lần nữa, tờ 200 nghìn đồng lại phát huy khả năng “giải hòa tuyệt vời”. Sẽ thế nào nếu nhân viên lễ tân kia nhập viện trong trạng thái sang chấn tâm lý vì bị “đập” đến tận notron thần kinh? Chị có biết Khổng Minh từng mắng chết Tư đồ Vương Lãng mà đẳng cấp “bạo hành tâm lý” còn thua chị rất rất nhiều?
Không phải USD hay EUR mà tờ 200.000 VND mới là đồng tiền quyền lực nhất. Đấy, Minh Béo “ấu dâm” nhẹ nhàng bay cả triệu USD bảo lãnh, còn 200 nghìn đồng có thể sờ soạng, hôn hít, chửi bới, thóa mạ bất chấp.
Vâng, cái giá của bạo hành tâm lý, thân thể, sức khỏe tinh thần hiện nay chỉ là chừng đó thôi sao? Không thể, tù rũ xương nếu như dở hết luật. Nhưng điều làm dư luận khó hiểu nhất là, vì sao một chiến sĩ công an nhân dân - một người phụ nữ Hà thành lại bỗ bả như vậy?
Riêng tôi, tôi không lấy làm lạ, vì cách nhục mạ, văng lời cay nghiệt như một đặc sản “văn hóa lùn” - không chỉ Hà Nội và không chỉ ngoài chợ mới có.
Có thể bạn quan tâm
GÓC NHÌN ĐA CHIỀU SỐ 18
05:50, 17/08/2019
GÓC NHÌN ĐA CHIỀU SỐ 17
05:45, 10/08/2019
GÓC NHÌN ĐA CHIỀU SỐ 16
07:30, 03/08/2019
Thưa quý vị, quý vị có nghĩ rằng đã đến lúc phát động cuộc thi “Ý TƯỞNG CHUYỂN ĐỔI CÔNG NĂNG CHO ĐƯỜNG SẮT TRÊN CAO CÁT LINH - HÀ ĐÔNG” hay không?
Hoàn toàn nghiêm túc, hiện mạng xã hội đã xuất hiện “nhóm chuyên gia online 0,7 triệu thành viên” đề nghị chuyển khối bê tông rồng rắn này thành nơi trồng hoa và lối đi bộ ngắm cảnh cho dân chúng; dưới gầm thì làm kiot bán hàng, phố đêm, bãi đỗ xe…
Nó vừa làm đẹp thành phố, vừa có chổ vui chơi, vừa giảm đi sự bức xúc trong dư luận, lại có cơ hội cho bản sắc sáng tạo, trong khó ló khôn của người Việt phát huy tác dụng. Tại sao không?
Với vị trí “vàng” 13km vắt qua, chẳng bao lâu Hà Nội có thể thu hồi vốn, đủ tiền trả lãi, trả nợ cho Trung Quốc và cũng gián tiếp gửi đến ai đó rằng, đừng hòng “làm khó” dân Việt chỉ với mấy trò mèo, vặt vãnh…
Người nông thôn hẳn biết con ốc bươu vàng, như một loại “vũ khí” tàn sát đồng ruộng nhanh hơn cả bom Napal, bao nhiêu năm chung sống, người Việt đã biến ốc bươu vàng thành nguồn lợi kinh tế. Vâng, chuyển kẻ thù thành bạn là gen trội của người Việt.
Ngẫm lại cũng có lý, chẳng nhẽ cứ để cái con đường này mãi mãi “trơ gan cũng tuế nguyệt”? Những người có trách nhiệm phải làm gì đó đi chứ!
Nhân đây nhớ lại chuyện…đào hố chôn hàng ngàn lít xăng nhập lậu ở An Giang, hay đập bỏ cả tòa nhà 7 tầng sau vụ truy quét tội phạm…, đó là kiểu tư duy máy móc có hại không kém.
Khó thống kê hết khắp cả nước có bao nhiêu công trình tiền tỷ bỏ không, bao nhiêu công sản phí phạm vì cứng nhắc - vì vô vàn lý do, thay vì đu bám theo mục đích nhất định thì “chuyển đổi công năng” cũng là cách ứng xử với “tình hình mới”.