Nơi để trở về...

ĐỒNG ÁNH LIỄU - PHÓ GIÁM ĐỐC KINH DOANH CÔNG TY TNHH THƯƠNG MẠI ĐẠI PHÁT 28/06/2020 05:55

“Nghe tiếng cơm sôi bỗng nhớ nhà”...

Đang tất bật với một mớ sổ sách ở công ty, nhìn đồng hồ lại sắp sửa đến giờ đón con. Vội vã thu dọn đồ để qua trường đón hai đứa nhỏ rồi còn vòng qua chợ mua chút thức ăn để sắp nấu bữa tối.

Chợt chuông điện thoại reo... mẹ đang gọi... hơi giật mình tự trách mình vô tâm, mấy hôm nay cứ mải miết bộn bề với công
việc mà không một cuộc điện thoại hỏi thăm.

- Con nghe đây mẹ!

- Con à, con khỏe không? Lâu rồi không cho các cháu về chơi với ông bà. Thứ bảy, chủ nhật này đem con về nhé?

Lòng chợt rưng rưng. Đúng là mấy tuần nay hai đứa nhỏ cứ học hành thi cử suốt. Học bù cho đợt nghỉ dịch Covid kéo dài nên thứ 7, chủ Nhật cũng không cho chúng về thăm ông bà. Còn bản thân công việc cả tuần cũng bận rộn nên được ngày nghỉ cứ nằm dài ở nhà, nghe nhạc, lướt Facebook thư giãn... mà quên không về thăm mẹ.

- Có mẹ à! Chiều thứ 7 này con cho các cháu về chơi và ngủ lại với ông bà, chủ nhật bọn con mới đi.

Chợt thấy tiếng mẹ đầu dây giọng như reo.

- Thế các con thích ăn gì để mẹ chuẩn bị, mẹ bảo cô Hương bắt con gà ngon thịt ăn nhé. Gà nhà cô ấy ngon lắm, rồi trên vườn mẹ trồng nhiều rau lắm. Thích ăn rau gì cũng có, cuối tuần về mẹ cắt rồi mang về ăn nhé... vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy.

***

Chợt chạnh lòng, giờ này chỉ có hai ông bà ra vào chăm nhau. Bữa cơm vắng tiếng trẻ, chỉ hai người già ngồi chỗ nào cũng thấy chông chênh.

Xa nhà, nhớ gì không nhớ, không dưng lại nhớ căn bếp nhà mình. Căn bếp nhỏ ấy cũng như bao căn bếp nhà khác thôi. Ấy là nhớ mùi hương nơi góc bếp. Mùi tạp bí lù của chợ búa với thịt, cá, với rau củ quả khệ nệ mỗi khi đi chợ về. Mùi của mắm muối, của gia vị, của những món ăn ám cả lên tóc, lên người. Và hình như còn là cái mùi trừu tượng hơn khó giải mã được, chứ chẳng phải là một mùi hương cụ thể nào - mùi khói. Khói tỏa ra từ gian bếp củi lấm láp tro bụi mẹ thổi cơm mỗi sáng. Là màu khói lam lẩn trong ánh tà dương khi mẹ bận bịu trong bếp thổi lửa nấu cơm chiều.

Chúng tôi trưởng thành, ai cũng có công việc, gia đình nhỏ. Rồi tất bận bộn bề với gia đình riêng của mình mà quên bẵng đi lâu rồi không về ăn với bố mẹ một bữa cơm... để thủ thỉ đòi mẹ nấu cho bát canh muống, đĩa cá kho tương...

- Thế hôm nay mấy giờ các con về?

Nhớ không phải mua cái gì đâu nhé! Mẹ chuẩn bị đủ cả rồi, mẹ gọi cả gia đình anh trưởng, cậu út về đấy! Lâu lắm rồi nhà mình không tập trung đông đủ. Các con về sớm nhé!

Giọng mẹ gọi mời...

***

Hôm nay ba đứa con về nhưng không chỉ có ba đứa con, ba gia đình nhỏ về với bếp mẹ.

Ông bà tất bật từ sáng, nào là hoa quả trái cây ở vườn, nào là rau sạch, gà sạch... chuẩn bị xong xuôi mẹ đầu ngõ ngồi ngóng. Nụ cười đong đầy nơi khoé mắt....

Về nhà! Căn nhà mà ba anh em tôi gắn bó cả tuổi thơ. Mấy anh chị em gặp nhau ríu rít vào bếp sắp cơm, tụi nhỏ quấn quýt nói đùa bên ông bà, tiếng cười ròn tan vỡ oà trên gương mặt đầy những vết nhăn của thời gian, ngời lên ánh mắt hạnh phúc của bố mẹ.

Vậy mà lâu rồi cứ vô tâm đổ lỗi cho công việc mà vô tình lãng quên đi niềm vui nhỏ nhoi và vô cùng giản dị ấy...
Chạnh lòng nhớ những ngày xưa, ngày anh em tôi còn bé, lúc nào cũng quây quần bên mâm cơm gia đình, vui vẻ ấm áp, yêu thương. Suốt ngày tôi bảo với mẹ “con chỉ thích ăn cơm mẹ nấu - mẹ nấu cái gì cũng ngon”.

Lớn hơn đi học đại học, phải thuê nhà ở trọ, ăn cơm ký túc xá. Chỉ mong cuối tuần được về nhà ăn cơm với mẹ. Sau này ra trường, đi làm nhiều khi áp lực công việc, chùn chân mỏi gối, tủi thân nhớ mẹ vô cùng, chỉ thèm chạy ào về sà vào lòng mẹ, được ăn bữa cơm mẹ nấu, được nghe bố an ủi vỗ về động viên dạy bảo những điều hay lẽ phải ở đời. Động viên con vượt qua những thử thách khó khăn trong cuộc sống này.

Xa nhà, xa quê, xa cha mẹ là điều biết đấy mà khó có thể tránh. Cuộc sống xô bồ, dễ làm người ta quên đi những hương vị của đồng quê, dễ làm cho những hạt ngọc thực chỉ là thứ phụ trong bữa ăn nhưng cho dù có thế nào thì cơm mẹ nấu cũng không gì thay thế được. Mẹ từng nói “Con đi đâu chớ quên đường về, sau có thành công chớ quên hạt gạo quê”.

Mẹ thường dặn phải biết quý hạt gạo vì hạt gạo là gốc con người, mẹ cặm cụi bưng nồi cơm nóng, xới cho con từng bát yêu thương.

Ngày trở về con mang đặc sản phố thị nhưng cũng chỉ là phụ gia cho bữa cơm gia đình nhà mình thôi. Nồi cơm mẹ nấu, bát canh yêu thương đợi con quay về. Mùi khói không làm con cay mắt, mà lòng cứ rưng rưng.

***

Con như con thuyền phải ra khơi, sóng gập ghềnh xô con ngã xuống con đứng dậy quyết chí phải đứng lên đi tiếp. Ở nơi đó có cha mẹ cổ vũ làm con quên biết bao khổ cực. Rồi ngày đó con về với bến, bến yêu thương bến đợi chờ, con mang thành công đắp đầy lên thuyền, tặng cha mẹ để báo hiếu tri ân.

Sắp bữa cơm xong, đại gia đình quây quần bên cha mẹ. Tiếng trò chuyện, nói cười, tiếng nô đùa của lũ trẻ vui vẻ râm ran. Bà có ăn đâu cứ chạy theo mấy đứa cháu dỗ dành đứa này, đút cơm đứa kia...

Vất vả, tất bật mà nụ cười cứ đong đầy nơi khoé mắt mẹ. Ông ngoại từ tốn ngồi ăn cơm rồi chuyện trò hỏi han công việc từng đứa. Chợt thấy bữa cơm đông đủ các con ý nghĩa lớn lao thế nào đối với bố mẹ khi bóng xế.

Lớn đến mấy, về nhà với mẹ cũng trở thành một đứa trẻ nít... Lại muốn níu áo mẹ, để được dỗ dành, được hít hà mùi cơm mới nấu, thơm mùi kí ức mà chỉ mình mẹ có...

Thứ 7 tới chúng con lại về...!

Có thể bạn quan tâm

  • Đã khi nào bạn định giá hạnh phúc bao nhiêu chưa?

    12:00, 15/06/2020

  • Người phụ nữ dạy phụ nữ khởi nghiệp kinh doanh và sống tự chủ hạnh phúc

    04:09, 13/06/2020

  • Diễn đàn Doanh nghiệp khởi động cuộc thi ảnh "NHÀ HẠNH PHÚC”

    11:00, 13/04/2020

  • Công bố 10 tác giả đoạt giải Cuộc thi ảnh “Nhà hạnh phúc”

    09:50, 17/06/2020

(0) Bình luận
Nổi bật
Mới nhất
Nơi để trở về...
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO