Năng suất được quyết định bởi năng lực đổi mới sáng tạo là cái gốc mà một quốc gia cần phải tập trung.
Năng suất ở thời đại của chúng ta được đo bằng giá trị (tính bằng tiền) chứ không phải khối lượng sản phẩm như thời của Marx. Thời đầu của kinh tế tư bản, loài người lúc đó vẫn phải tập trung cho ăn no mặc ấm nên số lượng có ý nghĩa quyết định.
Ví dụ 10 mét vải là hơn 1 mét vải. Tuy nhiên, ở thời đại của chúng ta, điều này chưa hẳn đã đúng mà nhiều khi một mét vải có trị cao hơn 10 mét vải rất nhiều lần. Do vậy, quán quân về lượng không phải là cái đích.
Năng suất được quyết định bởi năng lực đổi mới sáng tạo mà nó dựa trên một hệ thống giáo dục chất lượng cao. Đáng tiếc là Việt Nam chưa có được điều này nên những điều được xem là tự hào đa phần là lượng chứ không phải là chất.
Ví dụ, phân tích mấy trăm tỷ đô la xuất khẩu thì phần của Việt Nam tạo ra, đặc biệt là phần dựa vào trí tuệ của mình là rất ít. Lượng thì to, nhưng chúng ta vẫn ở công đoạn làm thuê đơn giản (gia công hay lắp ráp) nên chẳng được bao nhiêu. Hơn 30 năm vẫn đang cặm cụi khâu giày cho Nike.
Cái gốc vẫn phải là một hệ thống giáo dục tốt mà nó gắn với một xã hội trọng dụng nhân tài (người tạo ra nhiều giá trị cho xã hội). Sẽ rất khó để xã hội phát triển nếu người thổi sáo hay nhất không được trao cây sáo tốt nhất.
(Hết)
Mời các bạn tham gia vào group Diễn đàn Doanh nghiệp để thảo luận và cập nhật tin tức.
Thông báo từ Diendandoanhnghiep.vn